Saturday, June 28, 2025

Sự sụp đổ lặng lẽ của nền dân chủ (Phần 8)
Nhật Trần
28-6-2025
Tiengdan
Tiếp theo phần 1phần 2phần 3phần 4phần 5phần 6phần 7

Phần 8: Hệ quả thực tiễn – Cái giá khủng khiếp của việc đánh mất dân chủ

8.1. Quyền công dân trở thành hình thức

• Khi các nhánh quyền lực không còn kiểm soát lẫn nhau, mọi quyền ghi trong hiến pháp — tự do ngôn luận, tự do hội họp, tự do báo chí, quyền được xét xử công bằng, quyền được tham gia bầu cử — đều có thể bị vô hiệu hóa chỉ bằng sắc lệnh, đạo luật hoặc phán quyết của “tòa án thân hữu”.

• Người dân dễ bị cáo buộc, bắt giữ, phạt tù hoặc bịt miệng chỉ vì bày tỏ ý kiến trái chiều, tham gia biểu tình, hoặc làm báo chí điều tra.

• Những người yếu thế nhất (sắc dân thiểu số, người nhập cư, người nghèo, LGBTQ+) là nhóm đầu tiên và chịu thiệt hại nặng nhất.

8.2. Tham nhũng, đặc quyền và lạm quyền tràn lan

• Khi quyền lực tập trung vào tay một phe, không còn ai giám sát, thì tham nhũng trở thành “bình thường mới”. Tài sản quốc gia bị chuyển vào tay cá nhân, doanh nghiệp thân hữu; các hợp đồng, dự án lớn đều bị “móc ngoặc”, “đi đêm”.

• Các quan chức và doanh nghiệp quyền lực không còn sợ bị điều tra hoặc trừng phạt — từ đó, sự giàu có và quyền lực của tầng lớp thống trị ngày càng phình to, xã hội càng bất bình đẳng, bất mãn dâng cao.

8.3. Suy giảm niềm tin vào pháp luật và thể chế

• Khi tòa án, cảnh sát, công tố viên bị “đảng hóa”, dân chúng không còn tin vào sự công bằng, không còn muốn hợp tác với chính quyền, dần hình thành văn hóa bất tuân dân sự, tự xử, hoặc rút vào các nhóm cực đoan.

• Sự mất niềm tin kéo dài khiến xã hội dễ rơi vào tình trạng hỗn loạn, bạo lực bùng phát khi xung đột lợi ích không còn được giải quyết bằng luật pháp hoặc chính trị dân chủ.

8.4. Chia rẽ xã hội và nguy cơ xung đột/ civil war

• Khi mọi thông tin bị bóp méo, các nhóm lợi ích ngày càng đóng kín, xã hội trở nên cực đoan hóa, kèn cựa lẫn nhau về sắc tộc, giai cấp, vùng miền, tôn giáo, giới tính.

• Chính trị không còn là đối thoại, mà trở thành “trò chơi được-mất sống còn”, dẫn đến phong trào vũ trang, các nhóm tự vệ, bạo lực đường phố, tấn công chính trị (như vụ Paul Pelosi bị đánh trọng thương).

8.5. Đánh mất vị thế quốc tế, khủng hoảng kinh tế-xã hội

• Một nước Mỹ suy yếu về dân chủ sẽ đánh mất niềm tin của đồng minh, mất vị thế lãnh đạo toàn cầu, bị các thế lực độc tài bên ngoài thao túng, thử thách (Nga, Trung Quốc…).

• Đầu tư nước ngoài giảm, kinh tế trì trệ, bộ máy công quyền kém hiệu quả, khủng hoảng xã hội kéo dài dẫn đến chảy máu chất xám, sự sáng tạo bị “giết chết”.

• Lịch sử nhiều quốc gia (Argentina, Venezuela, Philippines, Thổ Nhĩ Kỳ, Hungary…) cho thấy: Khi nền dân chủ chết đi, kinh tế sẽ nhanh chóng tụt dốc, người dân rơi vào cảnh nghèo đói, bất an và tuyệt vọng.

8.6. Một nền dân chủ chỉ còn tên gọi

• Tất cả các chế độ độc tài đều duy trì một bộ máy “bầu cử”, “quốc hội”, “tòa án”, “báo chí”… nhưng chỉ để trang trí, che đậy sự thật là mọi quyết định đều xuất phát từ một nhóm nhỏ hoặc một cá nhân.

• Người dân sống trong “vỏ bọc pháp quyền” nhưng hoàn toàn không có quyền thực chất. Mọi kiến nghị, phản biện đều bị làm ngơ, thậm chí bị trừng phạt.

8.7. Ví dụ từ thế giới

• Venezuela: Chỉ trong 20 năm từ một quốc gia giàu có, dân chủ thành một quốc gia nghèo đói, gần 10 triệu người phải di cư; tự do ngôn luận gần như không còn, cảnh sát và quân đội đàn áp đối lập.

• Nga: Từ năm 2000 đến nay, các cuộc bầu cử đều “bày biện”, chính quyền bắt bớ nhà báo, đối lập, bịt miệng xã hội dân sự. Kết quả là Nga ngày càng cô lập, kinh tế lệ thuộc vào xuất khẩu tài nguyên, xã hội bất công và bất ổn sâu sắc.

• Hungary: Dưới thời Orbán, hệ thống chính trị bị “đảng hóa”, EU nhiều lần trừng phạt vì vi phạm nhân quyền, dân chủ chỉ còn trên danh nghĩa.

8.8. Kết luận phần 8

Đánh mất kiểm soát & cân bằng quyền lực không chỉ là mất dân chủ — mà còn là mất đi mọi hy vọng về một xã hội tiến bộ, công bằng, nhân văn và ổn định. Đó là cái giá khủng khiếp mà bất kỳ quốc gia nào cũng không nên trả.

No comments:

Post a Comment