Không khí oi bức trong xã hội và cơn Mưa ĐỏHồ Phú Bông
21-9-2025
Tiengdan
Phải nói ngay Mưa Đỏ là phim tuyên truyền kết hợp với diễn binh 80 năm, từ ngày cộng sản cướp chính quyền.
Diễn binh muốn khoe về sức mạnh quân sự. Phim Mưa Đỏ muốn thể hiện chính nghĩa và nhân văn.
Phim do Điện ảnh Quân đội nhân dân HKfilm và Galaxy Studio hợp tác thực hiện. Nội dung là 81 ngày đêm trong năm 1972, quân VNCH tấn công, tái chiếm cổ thành Quảng Trị, quân CSVN thì cố bảo vệ việc chiếm giữ.
Đã tuyên truyền thì phải hư cấu. Truyện của Chu Lai đương nhiên về phe gây chiến, hư cấu thêm nhiều kịch tính để gây xúc động cho người đọc. Vì nhà văn cộng sản thực sự không phải là nhà văn có tư duy độc lập đặt trên nền tảng nhân bản như các nước phương Tây mà là ý thức hệ. Họ hư cấu thêm tội ác ghê rợn cho đối phương để minh chứng mình có chính nghĩa, nuôi dưỡng căm thù.
Họ là đảng viên, chỉ biết trung với đảng “Nhà thơ cũng phải biết xung phong”. Nhà văn Anh Đức, thành viên của Hội nhà văn Việt Nam, là một ví dụ. Anh ta viết Hòn Đất mô tả cảnh lính VNCH giết người “đầy nghệ thuật”, chỉ trong tích tắc đã lấy xong lá gan đem đi xào nấu… còn anh hùng của phe “cách mạng” thì dù bị thương đổ ruột, một tay nhét ruột trở vô, tay kia vẫn bóp cò tiêu diệt được cả đại đội địch…
Những ngày qua nhiều bình luận, như vô tình, chỉ chú trọng về yếu tố nghệ thuật, không nhắc đến yếu tố chính trị của Mưa Đỏ. Càng sa đà với các nhân vật trong phim, càng đưa nhân vật gần gũi với đời thường là mục đích của tuyên giáo. Vì thế, theo tường thuật của báo, đài, đã có rất nhiều khán giả khóc, vì xúc động. Doanh thu phá kỷ lục của điện ảnh Việt Nam.
Thế nhưng, lá thư viết tay của cựu Đại tá Hoàng Thiện, Chính ủy Trung đoàn 95, người trực tiếp tham dự trận đánh 81 ngày đêm ở cổ thành Quảng Trị, gửi Ban quân sử, có nội dung trái ngược. Ông viết: “Không nên xây lầu vinh quang trên xương máu của chiến sĩ – Đây là tội ác”.
Quyết bảo vệ sinh mạng quân sĩ trong tình thế tuyệt vọng, vì không ban lệnh rút quân thì họ tiếp tục là mồi của “cối xay thịt”. Hậu quả, ông bị lên án là “sợ địch, hữu khuynh, không dám tấn công, sợ chết”, “dao động, lui về sau, bỏ nhiệm vụ”. Ông bị thi hành kỷ luật.
Nhưng với trung ương thì khác. Dù sinh mạng cả ngàn sinh viên, học sinh vẫn còn lớ ngớ khi bị ném vào trận chiến, không quan trọng bằng mục đích kéo dài việc bảo vệ cổ thành để gây tiếng vang, tìm lợi thế chính trị tại hòa đàm Paris vào thời điểm đó.
***
Sự thật luôn độc lập với thời gian. Nói khác đi, thời gian gạn lọc những thêu dệt, trả sự thật đúng vị trí của nó cho lịch sử. Đó là hàng triệu người, cùng dòng máu, chết oan ức trong 20 năm nội chiến 1954 – 1975. Vết thương khủng khiếp đó vẫn âm ỉ trong lòng dân tộc nên, dù chiến thắng, kẻ gây chiến vẫn bất an.
Bài thơ Hận Sông Gianh mô tả trung thực được nỗi u uất, nỗi trăn trở, sự dày vò khôn nguôi của cả dân tộc.
Đây sông Gianh nơi biên cương thống khổ
Đây sa trường đây nấm mộ trời Nam
Đây giòng sông, giòng máu Việt còn loang
Đây cổ độ xương tàn xưa chất đống
Sông còn đây hận phân chia nòi giống
Máu con đây cơn ác mộng tương tàn
Và còn đây hồn dân Việt thác oan
Bao thế kỷ chưa tan niềm uất hận
Ôi Việt Nam cùng Việt Nam gây hấn
Muôn đời sau để hận cho giòng sông
Mộng bá vương Trịnh – Nguyễn có còn không
Nhục nội chiến non sông còn in vết
Đây giòng sông nơi nồi da xáo thịt
Nơi gươm Hồng tàn giết giống Lạc Hồng
Nơi máu hồng nhuộm đỏ sóng giòng sông
Máu nhơ bẩn muôn đời không rửa sạch
Đằng Phương (Tức GS Nguyễn Ngọc Huy)
Sau Hận Sông Gianh là Hận Sông Bến Hải.
Khi xã hội vẫn âm ỉ bất an thì lực lượng công an càng được tổ chức quy mô, càng được trang bị vũ khí hiện đại. Ngân sách, quân số, các tổ chức ngoại vi của công an to lớn đến cỡ nào khó có thể biết được, vì đó là bí mật quốc gia. Sức mạnh đó không phải để trấn áp tội phạm hình sự mà trấn áp người bất đồng chính kiến, dù họ phản ứng rất ôn hòa, vẫn bị gọi là “bọn phản động”, đang bao trùm toàn xã hội.
***
Chiến tranh thì người dân ở hai chiến tuyến đều là nạn nhân, điều không cần bàn cãi. Vì người chết không bao giờ sống lại. Bên chiến bại đương nhiên phải lãnh mọi hậu quả, dù có chính nghĩa cũng đành cam phận. Bên chiến thắng đương nhiên tự ca ngợi chiến công. Tượng đài tưởng niệm được xây khắp nơi để vinh danh.
Nhưng xương thú vật cũng là “hài cốt tử sĩ”, ngụy tạo phong trào ngoại cảm huyền bí tìm xác thân nhân để xoa dịu nỗi đau của nhiều gia đình phía Bắc thì vẫn còn nguyên đó… Nhà văn, nhà thơ vốn rất nhạy bén với phận người của Hội văn bút Việt Nam đã mấy ai lên tiếng?
Trái lại, họ là Hòn Đất của Anh Đức. Họ là Mưa Đỏ của Chu Lai. Hòn Đất đã có ca dao “Hòn Đất mà biết nói năng. Nhà văn Anh Đức hàm răng chẳng còn”. Bây giờ, thêm Chu Lai. Nhại theo kiểu ca dao Hòn Đất, có thể là “Thành cổ mà biết nói năng. Chu Lai Mưa Đỏ hàm răng chẳng còn”. Hoặc “Cổ thành xáo thịt nồi da. Chu Lai đốt xác thật là tởm ghê”.
Anh Đức, Chu Lai nằm trong số chung của của Hội nhà văn Việt Nam, họ dùng ngòi bút trút tất cả cái ác cho đối phương “trong thời đại rực rỡ tên vàng”!
No comments:
Post a Comment