Vinh Nguyen – Câu chuyện của tù binh Phonglundi 8 septembre 2025
Thuymy
Câu chuyện cảm động khi một y tá không săn sóc kỹ vết thương của tù binh làm có giòi, thì bị bác sĩ quân y Việt Nam Cộng Hòa tát tai. Người tù binh đó về sau được qua Mỹ chơi, và có đi tìm người bác sĩ quân y phe địch để cám ơn, nhưng số trời đã không cho hai người gặp nhau. Một câu chuyện nhân bản và tình người trong chiến tranh, cao cả hơn giáo điều từ chương và ý thức hệ.
Lại một tháng Tư nữa đến, lần này rất đặc biệt vì có lần thứ 50 Ngày “triệu người vui triệu người buồn”. Nhưng đề tài Hòa giải Hòa hợp đối với người Việt ở Hải ngoại vẫn nhức nhối như muôn thuở. Nhân đây tôi muốn thể hiện chính kiến của mình qua loạt ba bài viết, chủ yếu xoay quanh những chuyện đã kể.
Câu chuyện thứ nhất : Phong “Tù binh”
Phạm Hùng Phong sinh năm 1953, nguyên ở 28 Phan Bội Châu, Hà Nội. Anh cùng nhập ngũ với tôi ngày 27/04/1972, cùng huấn luyện ở Bãi Nai, Hòa Bình. Cùng vào chiến trường B5 Quảng Trị, cùng được phân về Trung đoàn 48 Quang Sơn Tử thủ Cổ thành : anh về Tiểu đoàn 1, tôi về Tiểu đoàn 3.
... Ngày thứ 80 phòng thủ Thành cổ. Khoảng 4 giờ sáng, cậu liên lạc Đại đội đến từng hầm chữ A truyền đạt mệnh lệnh tập trung về hầm mái bằng (khu Lao xá) để nghe Ban chỉ huy phổ biến kế hoạch chống địch phản kích. Đó là một hầm boong-ke kiên cố xây từ thời Pháp, nửa chìm nửa nổi khá rộng rãi, có hai cửa lên xuống, ở phía Đông bắc Thành.
Lúc anh Phong đến thì trong hầm đã có khoảng 20 người, kể cả Đại đội trưởng Mai, Đại đội phó Khả, Chính trị viên Sĩ, và một chiến sĩ thông tin với máy vô tuyến 2W. Cuộc họp gần xong thì bất ngờ địch pháo kích dữ dội cả tiếng đồng hồ. Trời rạng sáng, một Đại đội Thủy quân lục chiến có sự yểm trợ của 2 xe Tăng M48 và 2 xe M113 tấn công vào trận địa. Bên ta chỉ có một số chiến sĩ đang làm nhiệm vụ canh gác kịp nổ súng bắn trả. Nhưng tương quan lực lượng quá chênh lệch nên các ổ đề kháng của ta lần lượt bị dập tắt.
Địch dùng súng phun lửa từ 2 xe M113 và các loại súng khác bắn xối xả vào cửa hầm, các anh không làm sao mà thoát ra được. Chúng bao vây quanh hầm và bắc loa kêu gọi đầu hàng. Các anh hội ý với nhau, nhất trí chống cự đến cùng, quyết không hàng địch. Nhưng phải tìm cách mở đường máu thoát ra bờ sông, chứ không thể ngồi như chuột trong hầm chờ địch hun khói.
Nhân lúc địch ngừng bắn để gọi hàng, Chính trị viên Sĩ vọt ra ngoài cửa hầm bắn một loạt AK về phía địch. Hầu như ngay lập tức anh bị trúng mấy phát đạn, chỉ kịp hô : “Việt Nam muôn năm ! Bác Hồ muôn năm !” thì gục xuống. Một quả đạn M79 nổ toác trên ngực anh, kết thúc cuộc đời một chiến binh dũng cảm. Biết không thể nào thoát ra được, các anh đề nghị chiến sĩ Thông tin vô tuyến gọi pháo binh bắn thẳng lên nóc hầm của mình. Tuy nhiên chưa kịp thực hiện thì địch đã bắn lọt mấy quả đạn chống tăng M72 vào hầm. Các chiến sĩ ta bị thương vong gần hết.
Anh Phong bị trúng 2 mảnh đạn, một mảnh vào đầu, một mảnh xuyên thái dương vào sau mắt phải, ngất đi. Do nằm cạnh cửa hầm, sau đó anh còn bị 2 phát đạn AR15 bắn thẳng vào cẳng chân. Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trong một chiếc lều bạt của Thủy quân lục chiến. Mấy người lính nói giọng miền Nam và giọng Huế đang lao xao quanh anh. Một người lính đeo túi cứu thương cắm phập mũi kim vào vai anh, tiêm một liều chống uốn ván, rồi tiến hành băng bó các vết thương. Họ nói trong khi lục soát trận địa, thấy anh còn thoi thóp thở, họ đã khiêng anh về đây. Chắc quân ta tưởng anh đã chết nên khi rút đã bỏ lại. Sau này gia đình anh còn nhận được Giấy báo tử là anh đã hy sinh ở mặt trận phía Nam.
Sau khi bị thẩm vấn qua loa, anh khai là Binh nhì thuộc Trung đoàn 48, F320B, họ đưa anh lên xe tải cùng một số tù binh khác và chở về Huế. Trong số tù binh đó anh nhìn thấy khoảng 10 đồng đội cùng C1 D1 E48, có cả Đại đội trưởng Mai người Hải Phòng, Trung đội trưởng Dong (Vĩnh Phú), và cậu Sơn (Hà Nội) cùng đơn vị huấn luyện.... Nhưng tất cả đều khai là lính mới, mới được bổ sung vào Thành đêm qua, và không ai biết ai cả.
Thủy quân lục chiến chở anh vào nằm ở Bệnh viện Nguyễn Tri Phương 2 ngày, thấy vết thương khá nặng, họ lại đưa anh ra sân bay Phú bài tải thương về Đà nẵng. Rồi xe tải nhà binh chở anh về Tổng y viện Duy Tân điều trị. Đó là một Quân y viện rất lớn, chủ yếu điều trị thương binh Việt Nam Cộng Hòa, nhưng cũng có một khu dành riêng để điều trị thương binh tù binh cộng sản.
Khu vực này có Quân cảnh canh gác và có rào dây thép gai vây quanh, còn lại thì không có gì khác biệt trong cách đối xử. Các anh được hưởng quy chế tù binh của Liên Hiệp Quốc, 1 USD/ ngày, còn các chế độ bệnh viện, thuốc men, ăn uống...thì cũng như thương binh Việt Nam Cộng Hòa vậy. Chiều chiều, các thương binh Việt Nam Cộng Hòa còn hay đến bên hàng rào bắt chuyện với các tù binh cộng sản và mang thuốc lá cho các anh.
Chân anh Phong bị gẫy nên phải bó bột, người ta còn khoét một lỗ để thay băng cho vết thương phần mềm ở cẳng chân. Một lần thay băng thấy có giòi, viên bác sĩ quân y đã thẳng tay tát người y tá vì tội không sát trùng kỹ vết thương. Bác sĩ quân y này tên Khánh, vốn là người Bắc di cư, quê ở phố Hàng Đào Hà Nội. Thấy trong túi áo của anh Phong có Chứng minh thư nhân dân ghi quê quán Hoàn Kiếm Hà Nội, ông tỏ ra có cảm tình với anh. Ông đã làm tất cả để anh không bị cưa chân và khoét mắt. Ơn nghĩa này đối với anh Phong không kém gì ơn cứu mạng.
Anh Phong sau đó bị đưa ra giam ở Trại Tù binh Phú Quốc, rồi được trao trả vào tháng 3/1973 ở bờ sông Thạch Hãn. Xuất ngũ về với đời thường, anh cũng phải chật vật xoay sở kiếm sống, lên voi xuống chó nhiều lần trong thời bao cấp. Nhưng nhờ Giời cuối cùng cuộc sống của anh cũng ổn định, dễ thở. Cách đây hơn chục năm, anh có dịp sang Mỹ, đã chủ định cất công tìm kiếm bác sĩ Khánh để tỏ lòng tri ân. Nhưng đúng là đáy biển mò kim, không thể nào tìm được...
Tôi đã kể câu chuyện về anh Phong trên Facebook cách đây mấy năm. Bất ngờ có một phản hồi từ một cô gái, là cháu của bác sĩ Khánh. Cô gửi ảnh bác sĩ Khánh chụp cùng gia đình ở California, nhưng cũng cho biết thêm là bác sĩ đã qua đời năm 2009. Thế là anh Phong đã không bao giờ có cơ hội để tri ân bác sĩ Khánh nữa.
VINH NGUYEN 03.04.2025 (Tựa bài do Thụy My đặt)
No comments:
Post a Comment