NÓI VỚI NGƯỜI CỘNG SẢN: THƯƠNG NHỚ VIỆT NAM CỘNG HÒA
Tiến Văn
13/04/2025
Thưa quí vị đảng
viên lâu năm cùng các bạn công an, bộ đội thân mến,
Chính thể Việt Nam
Cộng Hòa chỉ tồn tại vỏn vẹn chưa tới 20 năm, xong chính thể này đã để lại sự
tiếc nuối, ngưỡng mộ không nguôi trong lòng những người đã từng sống hay chưa
sống nhưng đã nghiên cứu, tìm hiểu về chính thể này, như nhà thơ, dịch giả Hoàng
Hưng đã thổ lộ trong chuyên mục của tuần trước.
Hôm nay, chúng ta sẽ
cùng nghe, tìm hiểu lại một số kí ức của một người đã từng sống trong chế độ
này.
“Tôi sinh ra và lớn lên tại
Biên Hòa, một thành phố hiền hòa nằm bên cạnh dòng sông Đồng Nai thơ mộng.
Nhà tôi ở gần bệnh
viện Phạm Hữu Chí (nay là bệnh viện Đồng Nai) – một nhà thương thí nơi chuyên
chữa bệnh miễn phí cho mọi người, nơi đây không hề phân biệt người có tiền hoặc
không, không hề từ chốι chữa bệnh cho người dân dù phí tổn cao như thế nào. Mọi
người bệnh đều được đối xử bình đẳng như nhau. Tôi nưhớ có một lần bị đạp phải
gai nhọn trong lòng bàn chân, bị mưng mủ, đau nhức kinh кhủnɢ, mẹ tôi đưa tôi
vào bệnh viện này, các y tá & bác sĩ, tiếp chúng tôi một cách ân cần tử tế,
với thái độ tôn trọng người bệnh mà không hề hách dịch hay gợi ý vòi tiền hoặc
quà cáp từ người nhà của tôi. Trên tường bệnh viện, tôi không hề thấy có khẩu
hiệu “Lương y như từ mẫu” nào cả, nhưng thái độ cư xử hòa nhã của nhân viên y
tế ở đây không khác chi là mẹ hiền.
Ngày xưa, thời niên thiếu của
tôi đã từng có một hệ thống y tế do dân vì dân như vậy.
… có lần tôi theo mẹ
vào văn phòng xã để nhờ xác nhận giấy tờ, văn phòng lúc ấy đông người nhưng
trật tự, người trước người sau không hề ồn ào. Trên tường có bảng hiệu nhắc nhở
“Xin giữ yên lặng” hoặc “Xin vui lòng vắn tắt & rõ ràng”.
Cô chú công chức tiếp
người dân một cách niềm nở tôn trọng, biết lắng nghe, giải quyết công việc
nhanh chóng, không hề to tiếng, hạch sách hay vòi vĩnh phong bì từ người dân.
Khi đến tuổi làm thẻ
căn cước, tôi vào ty cảnh sát Biên Hòa để chụp hình, lăn tay. Mọi người trật
tự. Các anh cảnh sát ở đây rất hiền hòa, lịch sự và ân cần hướng dẫn mọi người,
không hề hạch sách quấy nhiễu, quát nạt hay vòi vĩnh gây phiền hà cho người dân.
Ngày xưa, thời niên thiếu của
tôi đã từng có một hệ thống hành chính gọn nhẹ, phục vụ người dân hữu hiệu và
lịch sự như vậy, chứ không phải “hành” dân là chính.
Ngày xưa, tôi đã từng biết về
một xã hội mang đầy tính nhân văn qua cách cư xử của mọi người:
Tôi còn nhớ khi cha
tôi mất vào năm 1973, khi ngồi trên xe tang đưa linh cửu của ông đến
nơi an nghỉ sau cùng, tôi quan sát thấy các anh cảnh sát, quân cảnh đang làm
nhiệm vụ trên các giao lộ, khi gặp xe tang đi ngang qua, các anh đứng nghiêm
chào theo nghi thức quân cách. Và một điều ngạc nhiên lý thú khác là tôi thấy
những người dân mà gia đình tôi không quen biết, khi họ đi xe gắn máy
hoặc xe đạp vượt qua xe tang, không ai bảo ai, họ đều giở nón cúi
đầu chào tiễn biệt cha tôi.
Vào thời ấy, mỗi khi
ngồi học bài khuya, đến 10 giờ, tôi thường nghe từ radio hoặc TV nhắc nhở mọi
người nên điều chỉnh âm thanh vừa đủ nghe để không phiền lòng hàng xóm.
… Bậc tiểu học, hàng
tuần thầy cô giáo đều viết lên bảng câu cách ngôn của tuần từ các ca dao tục
ngữ ẩn chứa triết lý tình thương để in sâu vào tâm khảm của học sinh. Hàng
tháng thầy cô thiết lập bảng danh dự để xếp hạng học sinh theo điểm số. Ngày ấy
phẩm chất học sinh được phân loại rõ ràng chính xác chứ không hề có tình trạng
nhà trường chạy theo thành tích với tỷ lệ 100% học sinh giỏi không có yếu kém!
Năm 1970, tôi vào
trường Trung học công lập Ngô Quyền sau một kỳ thi tuyển sinh đệ thất (nay là
lớp 6) đầy gay go nhưng cũng rất công bằng. Ở bậc trung học, tôi đã có những vị
giáo sư tận tâm truyền đạt cho tôi kiến thức tổng quát, ý thức công dân và dạy
cho chúng tôi về Công pháp quốc tế, Tam quyền phân lập, về giá trị của một xã
hội tự do, dân chủ.
Khi học lớp 9, chúng
tôi đã được thầy luyện cho kỹ năng thuyết trình trước đám đông, tập tính phản biện và biết phân tích, so sánh đối chiếu, biết
tranh luận trước những vấn đề mà chúng tôi không đồng ý, chứ không phải răm rắp
cúi đầu nghe theo một chiều từ người khác như bầy cừu mà không dám phản kháng.”
Đó là những trích đoạn
từ hồi kí của Hiệp Phan “Cậu bé Biên Hòa 1959-1975”.
Thưa anh chị em và quí
vị, tới đây chúng ta có thể hiểu lí do tại sao, sau 50 bị sụp đổ, chế độ Việt
Nam Cộng Hòa ngày càng trở nên hấp dẫn, cuốn hút người Việt Nam bất chấp các
ngăn cấm, tẩy xóa, bôi nhọ của đảng Hồ-Tàu.
Hoàng Ân cùng Tiến Văn
tạm biệt và xin hẹn quí vị, quí bạn trong chương trình tuần sau.
13/04/2025
No comments:
Post a Comment