Wednesday, November 29, 2023

Đã uống rượu bia thì không lái xe
Võ Xuân Sơn
28-11-2023
Tiengdan
29/11/2023

LGT của Tiếng Dân: Ở Mỹ và các nước phương Tây, luật cấm lái xe khi say rượu, bia, hoặc các chất kích thích khác (Tiếng Anh gọi là DUI – Driving Under the Influence) đã có hơn 100 năm trước. Chẳng hạn như, ở tiểu bang California, luật này có từ năm 1911, với các hình phạt nghiêm khắc nhằm răn đe những người lái xe bị DUI.

Về nồng độ cồn trong máu cao bao nhiêu thì phạm luật DUI, hiện DMV (Nha Lộ Vận) bang California quy định như sau: Nồng độ cồn 0,08% hoặc cao hơn nếu người lái xe trên 21 tuổi; 0,01% hoặc cao hơn nếu người lái dưới 21 tuổi; 0,01% hoặc cao hơn ở mọi lứa tuổi nếu người lái đang trong thời hạn bị quản chế do vi phạm DUI trước đó; 0,04% hoặc cao hơn nếu người lái xe yêu cầu phải có bằng lái xe thương mại; 0,04% hoặc cao hơn nếu một người đang lái xe chở khách thuê.

Để tránh lặp lại chuyện “sai – sửa, sửa – sai” như luật Căn cước và các luật khác, cũng như tiết kiệm tiền của dân qua các phiên họp Quốc hội, các nhà lập pháp Việt Nam có thể mượn luật (của California hoặc các tiểu bang khác, thậm chí các nước khác) về nghiên cứu, sửa đổi cho phù hợp với hoàn cảnh trong nước.

Sau đây là bài viết của bác sĩ Võ Xuân Sơn, bàn về chuyện lái xe khi say rượu bia ở trong nước:

***

Tôi đọc được nhiều ý kiến phản đối sự quyết liệt trong việc đo nồng độ cồn của cảnh sát. Gần đây, còn nhiều ý kiến viện dẫn sự sụp đổ của hệ thống quán nhậu, và qui kết sự sụp đổ này là do sự quyết liệt của cảnh sát trong việc đo nồng độ cồn ở người lái xe.

Tôi là người đã từng phản đối việc qui định cứ có nồng độ cồn là phạt. Tôi từng đề nghị, cần có một tỉ lệ cho phép ở mức tối thiểu, dành cho các trường hợp có nồng độ cồn tự nhiên do thức ăn mà không phải do bia rượu. Đó là một ý kiến về mặt kĩ thuật. Còn tôi tuyệt đối ủng hộ chủ trương ngăn chặn quyết liệt người uống bia rượu rồi mà vẫn lái xe.

Tôi đã có 20 năm làm công việc cấp cứu chấn thương sọ não, mà đại đa số là chấn thương liên quan đến việc uống rượu bia rồi mà vẫn lái xe. Tôi từng làm việc dưới tư cách bác sĩ tập sự, bác sĩ chính thức, và bác sĩ trưởng tua trực (người chịu trách nhiệm chuyên môn cao nhất trong thời gian trực). Nếu kể thêm 3 năm đi theo các đàn anh khi còn là sinh viên, thì tôi đã tham gia cấp cứu chấn thương sọ não trong tất cả các vị trí mà một bác sĩ có thể tham gia như một người làm chuyên môn.

Còn nhớ một đêm Mùng Hai Tết nào đó, tôi đã phải mổ liên tục, từ 7 giờ sáng đến 5 giờ sáng hôm sau, hơn chục ca chấn thương sọ não. Trên vai trò là trưởng tua trực, tôi còn phải xem xét và quyết định hàng chục ca mổ khác nữa, và phân công người mổ, người khám bệnh, sàng lọc ở phòng cấp cứu, người khám và theo dõi bệnh nhân ở lầu trại. Đó là còn chưa kể các cú điện thoại tham vấn về chuyên môn ở một số tỉnh từ Đà Nẵng trở vô.

Ca mổ cuối cùng của tôi lúc 5 giờ sáng là một người say xỉn chạy xe gắn máy. Anh ta đã tông vô một chiếc xe có hai vợ chồng chở đứa con nhỏ, mà trước đó tôi đã phải mổ cho đứa con ấy. Cho tới lúc tôi mổ, anh ta vẫn là vô danh (không biết danh tính, tên tuổi). Trong sự mệt mỏi và cực kì chán nản vì mình phải vắt kiệt sức ra để phục vụ cho những kẻ ăn nhậu xong rồi ngang nhiên lái xe, bất chấp sinh mạng của họ và người khác, tôi đã có những lời lẽ thật không hay với người bệnh nhân của mình.

Tôi đã nguyền rủa anh ta sao nhậu xong không chết luôn đi, mà còn gây tai nạn cho người khác, rồi làm khổ cho cả tôi và nhân viên y tế. Các bạn có thể tưởng tượng, là vào lúc 5 giờ sáng của ngày Mùng 3 Tết, tôi chưa được ăn bữa tối của ngày Mùng Hai. Trước khi tôi mổ cho cái anh chàng bị tôi nguyền rủa, có một ca khác cần phải mổ sớm, là người nhà của một người bạn của một bác sĩ trong khoa.

Bác sĩ này trực ngày Mùng Một, sáng Mùng Hai ra trực. Biết là bác sĩ ấy đã được ngủ, nên 5 giờ sáng Mùng Ba, tôi đã gọi cho anh ấy, nhờ anh ấy vô mổ cho người nhà của bạn anh ấy. Thực ra thì lúc ấy chúng tôi cũng không còn ai khác, mà nếu chờ tôi mổ xong cho anh chàng bị tôi nguyền rủa, thì ca này có thể đã không còn hi vọng. Tức quá thì chửi rủa xả stress thôi, chứ đâu có thể bỏ mặc anh ta, để mổ cho người nhà của bạn của đồng nghiệp mình được.

Nếu các bạn đã trải qua như tôi, thì tôi tin rằng các bạn sẽ rất ủng hộ việc các anh cảnh sát quyết liệt đo nồng độ cồn cho người lái xe. Tôi còn nghe, cảnh sát rất quyết liệt với việc uống bia rượu xong vẫn lái xe, đến mức không thể hối lộ cho họ được. Nếu đúng vậy thì thật mừng, là ít ra còn có một mảng mà cảnh sát quyết tâm thực hiện.

Tôi nghĩ rằng, những người đang phản đối việc đo nồng độ cồn cho người lái xe, và những người đang tỏ ra lo lắng cho các chủ quán nhậu và nền kinh tế bị giảm thu do quán nhậu đóng cửa, sao không nhìn thấy cái cốt lõi của việc kiểm soát nồng độ cồn ở người lái xe, là “đã uống rượu bia thì không lái xe”, để mà vận động người nhậu xong thì đi xe công cộng về. Taxi, xe ôm công nghệ đang đầy ra kia, họ đang rất mong có người gọi để chở về.

Tại sao cứ phải lái xe ra quán nhậu, nhậu xong thì lại leo lên xe lái về, để gây tai nạn cho chính mình và người khác? Nếu đã chủ đích đi nhậu, thì để xe ở nhà hoặc gởi ở cơ quan, hoặc chỗ nào giữ xe, đi xe buýt, taxi hay xe ôm đến quán, và đi về cũng bằng phương tiện công cộng. Có ai phạt người nhậu mà không lái xe đâu, ngoại trừ nhậu xong đập phá hay đâm chém nhau mà thôi.

Bỏ tiền nhậu thì được, còn bỏ tiền đi xe công cộng thì tiếc. Coi rẻ mạng mình và mạng người khác, làm phiền, gây khổ cho nhân viên y tế và người thân. Đó là cái văn hóa nhậu tệ hại, cần loại bỏ. Đừng viện cớ giảm thu thuế để bao biện cho việc nhậu xong lái xe về.

No comments:

Post a Comment