Âu Dương Thệ:
Nhận định và dự đoán về tương lai Đảng Cộng sản VN -Sau hơn nửa thế kỉ theo dõi và nghiên cứu các mục tiêu, hành động và kết quả của những người cầm đầu chế độ độc tài toàn trị CSVN
Lời giới
thiệu: Đầu tháng 5 vừa qua chúng tôi đã sang Hoa kì gặp gỡ
và trao đổi quan điểm với nhiều đại diện các đoàn thể, nhân sĩ và truyền thông đang
hoạt động tích cực trong Cộng đồng người Việt tại Hoa kì để giới thiệu tập sách
mới xuất bản „ Việt Nam „Đổi mới?!“ Hay: Treo đầu dê, bán thịt chó!“
Dưới đây
là bài thuyết trình về tình hình VN sau gần 40 năm gọi là „Đổi mới“ của chế độ độc
tài toàn trị tại trụ sở Sinh hoạt Cộng đồng VN tại California, Garden Grove
ngày 7.5.2023.
Âu Dương Thệ
Thưa ban Tổ
chức
Thưa Quí vị
và các thân hữu
Tôi
rất cảm động và cám ơn đề nghị của ông Trần Quốc Bảo, đại diện cho Đài Đáp lời
Sông núi, cùng một số thân hữu rất sốt sắng tổ chức để tôi có dịp gặp gỡ Quí vị
và nhiều bạn hữu sau nhiều năm xa cách. Vì tôi tưởng rằng, ở tuổi đã cao lại xa
xôi cách nhau cả chục ngàn dặm có lẽ khó gặp lại nhau, nhất là đại dịch
Covid-19 bùng nổ trên toàn thế giới suốt mấy năm qua.
Nhưng
có lẽ là cái duyên may nên đã tạo ra cơ hội „nhân định thắng thiên“! Cái duyên
tốt hôm nay là có dịp được gặp nhiều giới, ngoài các nhân sĩ, chuyên viên, các
vị cao niên, còn có nhiều phụ nữ và những người trẻ thuộc nhiều giới khác nhau
đang hoạt động tích cực trong cộng đồng ở Hoa kì và VN trên nhiều lãnh vực.
Cuộc
gặp kì ngộ hôm nay làm tôi nhớ lại hai câu đối nổi tiếng trong giai thoại văn học
VN:
Vũ vô kiềm
toả năng lưu khách.
Sắc bất ba đào dị nịch nhân.
(Mưa không có then khoá mà giữ
được khách. Sắc đẹp không có sóng gió mà làm đắm lòng người.)
Tưởng
rằng vì tuổi cao và lại bị đại dịch Covid-19 hoành hành trên thế giới, nhưng nhờ
duyên may chúng ta gặp lại được nhau để tâm tình và trao đổi suy tư và kinh
nghiệm về quê hương, về tình hình VN với gần 100 triệu đồng bào ta ở trong nước.
Sau
hai công trình nghiên cứu khoa học về sự ra đời của ĐCSVN tới tiếp thu miền Bắc
(1954) và chiến tranh VN kết thúc (4.1975) vào dịp này đúng 48 năm (*). Sau
1975 những người thắng cuộc đã tin rằng, „mình đã thắng được các đế quốc sừng sỏ
Pháp tới Mĩ“ (nguyên văn lời của Phạm Văn Đồng) thì nay cái gì họ cũng làm được
cả và sẽ xây dựng VN tiến nhanh tiến mạnh lên Chủ nghĩa Xã hội (CNXH). Vì thế
nhóm cầm đầu toàn trị khi đó đã không cần phải che dấu nhân dân ta và thế giới
nữa, họ sát nhập Mặt trận Giải phóng vào Mặt trận Tổ quốc và thống nhất đất nước dưới chế độ độc đảng với văn
hóa cai trị theo chủ nghĩa Marx-Lenin.
Từ
đó họ dùng bạo lực, áp đặt rất máy móc đưa toàn bộ hệ thống cai trị từ chính
tri, kinh tế tới văn hóa, giáo dục từ miền Bắc lên toàn miền Nam : Bắt toàn bộ
nông dân miền Nam phải gia nhập các hợp tác xã nông nghiệp theo kinh tế tập thể
của Lê Duẩn. Các doanh nghiệp tư nhân bị ngăn cấm theo lệnh „ngăn sông cấm chợ“,
„đánh đổ tư sản mại bản“, đẩy hàng triệu các gia đình tư thương về các „vùng
kinh tế mới“ không nhà cửa, trường học, bệnh xá…; dựng lên hệ thống Kinh tế quốc
doanh (KTQD) độc quyền của Đảng dưới chỉ huy trực tiếp của phó Thủ tướng Đỗ Mười khi ấy.
Nhưng
chỉ vài năm sau – như nhiều quí vị và thân hữu ở đây đã chính là nạn nhân –
nhân dân cả nước phảỉ ăn bo bo, lạm phát phi mã lên tới 800%, bị đưa đi cải tạo
lao động bóc lột trong các khu rừng núi, nhiều năm xa gia đình, con cái bị liệt
vào thế lực thù dịch nên không được đi học, đi làm…Chính sách cực kì tàn bạo
này đã gây ra cuộc di cư vĩ đại nhất trong lịch sử dân tộc ta, cả thế giới đã
phải chứng kiến hàng triệu „thuyền nhân VN“ phải bỏ nước, bỏ gia đình, bạn bè,
để ra đi. Hàng trăm ngàn người đã bỏ mình trên biển cả! Hình ảnh tang
thương này kéo dài trên nhiều năm, đã khiến ngay cả khi ấy những giới từng ủng
hộ CSVN ở Hoa kì và Tây Âu đã phải thốt lên, tại sao gọi là „giải phóng“ mà
hàng triệu người lại phải lũ lượt bỏ nước ra đi? Từ đó có phong trào tiếp
nhận thuyền nhân VN vào Hoa kì và „những con tầu cho VN“ ra đời do ngay những
giới này ở Pháp, Đức cứu vớt thuyền nhân VN!
Đấy
là chính sách gọi là „Hòa giải dân tộc“ của phe thắng trận từ sau 1975 đã gây
ra cho mấy chục triệu dân miền Nam trở
thành nạn nhân, làm cả nhiều nước dân chủ đã bàng hoàng thức tỉnh!
Giữa
lúc nhân dân lầm than, thống khổ thì những người lãnh đạo khi ấy, đứng đầu là Lê
Duẩn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ lại đem quân chiếm Cambod, tính
thiết lập Liên bang Đông dương „đặc biệt“ Việt-Miên-Lào. „Người bạn vĩ đại“ của
họ khi đó là Đặng Tiểu Bình, đứng đầu Cộng sản Trung quốc (CSTQ) khi ấy, đã
quên khẩu hiệu „môi hở răng lạnh“ đem 200.000 quân đánh phá tàn bạo các tỉnh
biên giới phía Bắc giáp TQ từ 2.1979. Hoa
kì và các nước Tây phương đã ban bố chính sách phong tỏa kinh tế và tẩy chay
ngoại giao với chế độ CSVN, vì đã dùng bạo lực xâm chiếm Cambod chà đạp Công
pháp quốc tế.
***
Cũng
chính vào thời điểm những người cầm đầu CSVN rất hồ hởi đưa ra những chủ trương
đòi tiến nhanh tiến mạnh lên XHCN, nhưng trong thực tế họ đã tạo ra nạn đói khủng
khiếp. Chính khi ấy Liên-xô đồng minh chính - „Liên xô vĩ đại“ quê hương thứ
hai của Hồ Chí Minh (HCM), người sáng lập ĐCSVN - lại rơi vào tổng khủng hoảng chính trị do cuộc
cải tổ của Tổng bí thư và Chủ tịch nước Gorbatschow theo Glasnost và
Perestroika (1985-91)
Chế
độ CSVN khi ấy rơi vào thế sợi chỉ treo ngàn cân: Nạn đói lớn nhất từ sau nạn
đói 1945, dân phải ăn bo bo, nhiều sĩ quan cấp tá phải giải ngũ trở thành những
người vá lốp xe đạp trên các vỉa hè ở Hà nội-Sài gòn, lạm phát phi mã trên
800%, đồng bào ta đã diễu cợt 4 chữ XHCN
là „Xếp hàng cả ngày““. Trong khi ấy đồng minh tin cậy nhất là Liên-xô đang tan
rã, đồng chí phương Bắc đang trở thành „kẻ thù nguy hiểm và trực tiếp“, Mĩ và
Tây phương tẩy chay ngoaị giao và cấm vận kinh tế!
Trước
tình thế cực kì hiểm nghèo như vậy, nhưng chính trong lúc nguy thì cũng ẩn náu
cơ hội tốt cho nhân dân và đất nước, nếu chúng ta bình tâm và sáng suốt nhìn lại
thời gian đó. Những câu hỏi rất chính đáng là: Nhưng những người cầm đầu chế độ
toàn trị khi ấy là Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Đức Anh và Võ Văn Kiệt đã xoay sở như thế nào? Họ có
biết tỉnh táo khôn ngoan và đủ bản lĩnh để giám vượt qua khỏi bóng đen của
chính mình không? Hay chỉ như những con ngựa quen theo đường mòn cũ, đánh mất
cơ hội vàng cho đất nước và nhân dân ta?
Về chính trị, họ hứa hẹn thề thốt đổi mới, nhưng
trước sau vẫn là chế độ độc đảng và vẫn nhắm mắt mù quáng tin theo chủ nghĩa
Marx-Lenin. Mặc dầu Liên xô -cái nôi và thành trì của Thế giới CS vài năm sau
đó đã tự tan dã. Quốc hội là cơ quan lập pháp, tuy Hiến pháp ghi là cơ
quan quyền lực cao nhất trong nước, nhưng thực tế khoảng 500 đại biểu chỉ toàn là nghị gật. Ban
chấp hành Trung ương đảng theo Điều lệ đảng, là cơ quan cao nhất giữa hai ĐH. Bộ
chính trị là cơ quan lãnh đạo tập thể toàn Đảng, nhưng nay hai cơ quan này chỉ
là cái bóng, cái loa của một vài người, vài nhóm có quyền lực trong từng giai
đoạn. Cụ thể như hiện nay, như Quí vị theo dõi, sau hơn 12 năm thoán đoạt quyền lực công khai
và tàn bạo Nguyễn Phú Trọng đã trở thành „vua CS“ như thời vua phong kiến trước
đây, được các quan dưới nịnh thần là „hạt nhân“ lãnh đạo!
Về
nội trị,
nhiều tổ chức nhân quyền quốc tế có uy tín và nhiểu tổ chức đấu tranh cho nhân
quyền và dân chủ cho VN ở trong và ngoài nước, trong các bản tổng kết hàng năm,
đều báo động là, hiện nay chế độ CSVN đang trở thành là một trong số những
chế độ độc tài đàn áp nhân dân tàn bạo nhất trên thế giới. Hiện nay có
hàng trăm tù nhân lương tâm, trong đó có cả phụ nữ và thanh niên. Các tổ chức Xã
hội dân sự không được quyền tự do thành lập và hoạt động, báo chí tư nhân bị
ngăn cấm. Mới đây tổ chức „Phóng viên không biên giới“ -một tổ chức quốc tế rất
có uy tín thường xuyên theo dõi tình hình tự do báo chí trên thế giới- đã xếp
chế độ CSVN vào hạng chót trên thế giới cùng với CS Trung quốc và CS Bắc Hàn về
đàn áp báo chí và người cầm bút!
Trong
kinh tế
họ còn nặn ra một tên mới rất kêu Kinh tế thị trường định hướng XHCN.
Mới thoạt nghe tưởng như Kinh tế thị trường thực, tôn trọng sáng kiến của tư
nhân. Nhưng khi ra đời các tập đoàn và tổng công ti được coi là đầu tầu
kinh tế lại do nhà nước độc quyền, sử dụng ngân sách quốc gia, mặc dầu làm ăn
thất thoát kinh niên. Những người có quyền lực trong các hội đồng quản trị của
các công ti quốc doanh không có kiến thức nghề nghiệp, nhưng là những cán bộ có máu mặt tay chân của các ủy viên Bộ
chính trị có thế lực, nên biến các tập toàn và tổng công ti thành các cơ quan
hôi của và tham nhũng Ngân sách quốc gia từ tiền thuế của nhân dân. Ở
đây chỉ đơn cử hai trường hợp điển hình: Vụ kinh doanh thất bại 4-5 tỉ USD của
Vinashin (2010) dẫn tới cuộc trường kì đánh phá lẫn nhau suốt 5 năm giữa hai
nhân vật Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng (tham quyền) và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng (tham tiền) để
giành ghế Tổng bí thư tại ĐH 12 (1. 2016) và việc thanh toán ủy viên Bộ chính
trị kiêm Bí thư thành ủy thành phố HCM Đinh La Thăng (5.1917), vì thất thoát
tài sản nhà nước tại tập đoàn đầu khí VN (Petro VN) (Xem Tập II, Chương 7:
Trường kì chọi nhau rất tàn bạo giữa ông Tổng và ông Thủ, tr.8-121)
Trong
khi doanh thương tư nhân VN bị bỏ rơi, bị công an vòi vĩnh tham nhũng thì các
công ti nước ngoài, nhất là các công ti lớn – các chim đại bàng (ngôn ngữ tâng bốc của những người cầm đầu chế độ)
- như công ti gang thép Formosa Hà tĩnh, và nhất là công ti điện tử hàng đầu thế
giới Samsung đã được ưu đãi tối đa từ thuế rất thấp, đất đai xây xí nghiệp,
lương công nhân rất thấp, lại được tự do chuyển lợi nhuận về công ti mẹ ở Nam
Hàn.
Đầu 2016 khi xẩy ra vụ cá chết hàng loạt
trắng xóa duyên hải 4 tỉnh miền Trung do công Ti Formosa (Đài loan) đã xả nước
thải chứa các chất hóa học độc hại, Nguyễn
Phú Trọng vẫn đủng đỉnh dẫn phái đoàn cao cấp tới khen Ban giám đốc Formosa,
nhưng không thèm thăm các ngư dân bị thiệt hại ở ngay cạnh đó; rồi ít lâu sau
còn tuyên bố rất tỉnh bơ, „Kêu gọi đầu tư nhưng không nghĩ đến vấn đề môi
trường, không nghĩ đến đổ rác đi đâu!“. Khi họ quyết định cho đầu
tư thì không tính tới việc giải quyết nước thải độc hại của nhà máy Formosa như
thế nào! Đúng là cách suy nghĩ và hành động vừa cực kì sai lầm, thiển cận và vô
trách nhiệm, theo kiểu xây nhà không xây cầu tiêu của Nguyễn Phú Trọng! (Tập
II, Chương 9: Kết quả thực tiễn trên 30 năm „Đổi mới“, tr. 177-232).
Trong
lãnh vực đối ngoại và ngoại giao, tuy thề thốt là đổi mới, nhưng khi nhiều
đảng viên cấp tiến tên tuổi như cựu ủy viên Bộ chính trị Trần Xuân Bách đòi phải
đổi mới cả trong kinh tế lẫn chính trị, tức là muốn đất nước vươn lên thực sự
thì phải đi bằng cả hai chân, không thể chỉ đi khập khiễng một chân. Nếu vẫn giữ
chế độ độc tài thì kinh tế không thể nào vươn lên được! Nhưng những người
có quyền lực mạnh khi ấy là Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu và Nguyễn Phú Trọng
đã nói thẳng thâm ý của họ là, „Đổi mới nhưng không đổi mầu!“ và nhấn mạnh châm
ngôn của HCM „Dĩ bất biến, ứng vạn biến“. Tức là, trong mọi tình thế vẫn phải
giữ Đảng độc quyền! Rồi Trần Xuân Bách bị cách chức!
Vì
thế đầu 9.1990 Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh và Thủ tướng Đỗ Mười đã lôi cả cựu Thủ
tướng Phạm Văn Đồng bí mật sang Thành Đô (TQ) để xin cầu hòa và che chở của
Giang Trạch Dân tại khách sạn nhà nước Kim Ngưu ( chịu làm thân phận Trâu vàng!), hai bên đã
kí Hiệp định bình thường hóa quan hệ giữa VN và TQ. Sau này cựu Thứ trưởng Ngoại
giao Trần Quang Cơ, đã gọi quyết định này là mở cửa cho TQ đe dọa chủ quyền
lãnh thổ và độc lập của VN. Vài năm sau, Hà nội phải kí Hiệp định biên giới
trên đất liền với TQ ở thế yếu và Hiệp định để TQ cùng khai thác ở -vịnh Bắc bộ
trên biển Đông (Tập I, Chương hai: Đại hội 6 (12.1986) Sách lược cứu chế độ
trong tình thế hiểm nghèo, tr. 42-89)
Năm
2015 Nguyễn Phú Trọng còn trân trọng mời
Tập Cận Bình -ông gọi là Bạn- tới thuyết giảng trước Quốc hội CSVN là „TQ không
có „gen“ xâm lược!“ Nhưng chỉ ngày hôm sau khi tới Singapur họ Tập đã dõng dạc
tuyên bố, „các đảo trên biển Đông là thuộc lãnh thổ TQ từ ngàn năm trước đây“ (Tập
II, Chương 8, ĐH 12 (1.2016) đóng vai trò thông qua các quyết định của phe Nguyễn
Phú Trọng từ đề án nhân sự đến đường lối, tr. 122-176)
Với Hoa kì
và EU:
Trong khi với CSTQ thì những người cầm đầu CSVN trong thời kì đổi mới từ Nguyễn
Văn Linh, Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh tới Nguyễn Phú Trọng hiện nay đều ngoan ngoãn
ngồi vào lòng để nhận sự che chở của Bắc kinh, để làm sao ĐCSVN tiếp tục độc
quyền và bảo đảm cho quyền lực cá nhân cho họ. Nhưng với Tây phương và đặc
biệt với cựu thù Hoa kì thì họ lại chỉ tìm cách moi tiền, móc túi. Họ
chỉ bình thường với Hoa kì 5 năm sau (1995) khi họ tái lập quan hệ ngoại giao với
TQ tại Hội nghị Thành đô 1990, như đã trình bầy ở trên.
Cho tới
nay VN đang là nước có kim ngạch xuất khẩu cao nhất sang Mĩ. Số kiều bào VN
sinh sống ở Hoa kì cũng cao nhất trên thế giới. Nhưng nhóm cầm đầu CSVN
trước sau vẫn chỉ áp dụng „chính sách nhân quyền nhỏ giọt“ với Hoa kì (Chương
8, như trên). Khi nào có các cuộc thăm cấp cao của hai nước thì Hà nội thả
một tù nhân lương tâm sang Mĩ để đánh lạc dư luận Mĩ. Như gần đây trong dịp ngoại
trưởng Mĩ Blinken thăm VN vào giữa tháng 4, họ thả chị Nguyễn Thanh Nghiên cùng
gia đình sang Hoa kì !
Trong số
các quí vị và anh chị em đang có mặt hôm nay, xin cho biết quí danh đã từng là tù
nhân lương tâm và đã được Hoa kì vận động để sang Mĩ tị nạn. Chúng tôi đã được
đọc và nghe rất nhiều và rất cảm phục sự can đảm của quí vị và các anh chị,
nhưng chưa có lần nào gặp mặt nhau, nên chưa nhận ra được. Xin thứ lỗi và trong
phần thảo luận xin quí vị và các anh chị tự giới thiệu. Rất cám ơn.
Những người
cầm đầu CSVN còn lươn lẹo, đồng ý thành lập Ủy ban Nhân quyền giữa VN với Hoa
kì và với EU (Liên minh Âu châu). Mỗi năm thường họp một lần để làm như họ vẫn
quan tâm tới nhân quyền, nhưng thực tình là để che mắt chính quyền các nước này
và đánh lạc hướng dư luận của Hoa kì và EU. Những người cầm đầu bảo thủ CSVN rất
lo sợ hợp tác với các nước Dân chủ Đa nguyên như Mĩ và EU có thể dẫn tới diễn
biến hòa bình ở VN, các cuộc Cách mạng mầu có thể xẩy ra, như ở nhiều nước CS
Đông Âu vào cuối thập niên 80 thế kỉ trước. Trong cuộc thảo luận với Tập Cận
Bình tại Bắc kinh vào tháng 10.2022 cả Tập Cận Bình lẫn Nguyễn Phú Trọng đều lập
lại nguy cơ các cuộc cách mạng mầu có thể xẩy ra trong thời gian tới ở TQ và
VN!
Như
thế cho thấy, không chỉ trong chính trị, tư tưởng mà cả trong các chính sách
kinh tế, nội trị và ngoại giao từ khi gọi là „đổi mới“ tại ĐH 6 (12.1986) tới
nay hoàn toàn vẫn là cũ. Tức là trước sau vẫn là ông „Nguyễn Như Vân“!! Trong
thực tế đây hoàn toàn là Đổi mới giả hiệu, chỉ tìm cách đánh lừa nhân dân ta!
Chính
vì vậy sau trên 10 năm nghiên cứu nghiêm túc về các chủ trương, chính sách, các
hoạt động và kết quả của gần 40 năm gọi là „Đổi mới“ xuyên qua 5 đời Tổng bí
thư Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh và Nguyễn Phú Trọng thì thật là rất rõ ràng, đây là thủ đoạn cố
tình đánh lừa đồng bào ta của những người
cầm đầu chế độ độc tài toàn trị. Đúng như câu tục ngữ VN tố cáo những tội ác
gian sảo của những kẻ chuyên lừa đảo là Treo đầu dê, bán thịt chó
Chính
vì vậy chúng tôi đã chọn đề tựa tập sách trên 700 trang với gần 1500 ghi chú
các dẫn chứng là: Việt Nam „Đổi mới“ !? Hay: Treo đầu dê, bán thịt chó“! (Âu
Dương Thệ, Việt
Nam "Đổi mới" ? ! Hay: Treo đầu dê, bán thịt chó! Tập I (lulu.com)
và
Tập II)
Hôm nay chúng tôi rất hân hạnh được trình bày
tóm lược với Quí vị, các thân hữu và các tổ chức đang đấu tranh cho một nước VN
mới thực sự dân chủ, tự do, ấm no, độc lập và sánh vai cùng với các nước tiến bộ
trong Thế kỉ 21.
Thưa
quí vị và các thân hữu!
Nói
tóm lại, chính sách cai trị của những người cầm đầu CSVN từ khi cướp được chính
quyền (9.1945), cai trị miền Bắc (1954) tới cai trị cả nước (1975) đối với nhân
dân cũng như đối với đảng viên trong các lãnh vực nội trị, kinh tế và ngoại
giao thể hiện rất rõ ràng VĂN HÓA CHÍNH TRỊ CỦA ĐẢNG CẦM QUYỀN và của những người
có quyền lực nhất trong mỗi giai đoạn
như thế nào! Văn hóa chính trị ở đây là nói về tư duy và thái độ cư xử của đảng
cầm quyền và những người nắm quyền lực đối với nhân dân.
VN
bị cai trị bởi ĐCS. Trong cách cai trị họ đã chọn VĂN HÓA CHÍNH TRỊ theo
Marx-Lenin tuân theo và tôn thờ những giá trị sau đây:
- ĐCS phải nắm quyền độc tài toàn diện
trong xã hội
- Đấu tranh giai cấp
- Dùng bạo lực để đàn áp những người khác
chính kiến
- Chủ trương vô thần
Trong
thực hành họ dùng các thủ đoạn đàn áp, chia rẽ và lừa dối cực kì vô lương tâm và tàn nhẫn đối với nhân dân và cả
đảng viên, miễn là đạt mục đích theo châm ngôn của HCM „dĩ bất biến, ứng vạn biến“
và hiện nay là „đổi mới nhưng không đổi mầu“.
Nghĩa là tùy theo tình hình mỗi giai đoạn, Đảng phải đổi tên, đổi khẩu
hiệu, đổi cách thức hoạt động - đấy là vạn biến - nhưng trước sau phải tuyệt đối
giữ độc quyền cai trị cho Đảng. Chúng ta nhớ lại họ đã thay đổi tên đảng bao
nhiêu lần, tên Mặt trận bao nhiêu lần, các khẩu hiệu đấu tranh bao nhiêu lần từ
1930 tới nay. Nhưng trước sau vẫn giữ Đảng
độc quyền!
Mặc
dầu chủ thuyết Marx-Lenin đã chứng tỏ hoàn toàn sai lầm từ lí thuyết tới thực
hành từ Liên xô trước đây, tới TQ, Bắc
Triều tiên, Cuba tới VN hiện nay! Cho
nên văn hóa cai trị này đã gây ra những hậu quả rất tai hại cho nhân dân và đất
nước, không những thế còn đang đưa cả chế độ vào phân hóa rất trầm trọng:
-
Chỉ trong nửa năm, để tự cứu mình, Nguyễn Phú Trọng đã phải tổ chức 4 Hội nghị
Trung ương bất thường khác nhau, 4 kì họp Quốc hội bất thường khác nhau để đẩy
Nguyễn Xuân Phúc khỏi chức Chủ tịch nước, cách chức hai Phó Thủ tướng và nhiều
cán bộ cao cấp sau khi xẩy ra vụ tham nhũng có hệ thống lớn nhất từ trước tới
nay xuyên qua vụ Việt Á trong giai đoạn chống bệnh dịch Covid-19 2020-2022 và vụ
các „chuyến bay giải cứu “. Trong tư cách là Tổng bí thư và Trưởng ban chỉ đạo
Trung ương phòng, chống tham nhũng, tiêu cực, nhưng vì thờ ơ và vô trách nhiệm
nên chính Nguyễn Phú Trọng đã tự đặt bút kí Quyết định số 264/QĐ-Chủ tịch nước
(10.3.2021) „Tặng Huân chương lao động hạng ba
cho công ti Việt Á có thành tích xuất sắc trong việc thực hiện các công
tác phòng, chống dịch Covid-19“. Quyết đình này được công bố trên toàn quốc.
Ngay khi đó các tổ chức dân chủ ở trong và ngoài nước đã tố cáo công ti Việt Á
chỉ là cái bung xung, màn che của bọn đại quan đỏ tham nhũng ở các Ban Trung
ương và Chính phủ lợi dụng bệnh dịch đe dọa sinh mạng của hàng triệu nhân dân để
tham nhũng có hệ thống lớn nhất từ trước tới nay!
-
Văn hóa cai trị độc tài theo kiểu Marx-Lenin chỉ dựng lên hệ thống nịnh trên đạp
dưới giữa các đảng viên!
-
Văn hóa cai trị độc tài Marx-Lenin dựng lên cái đuôi Kinh tế thị trường định hướng
XHCN. Chính nó là những con bò sữa cho bọn quan tham nhũng !
Áp dụng VĂN HÓA Marx-Lenin dựa trên những giá trị cực
kì sai lầm trên vào VN đã gần một thế kỉ. Nó giống như thuốc cực độc đã dùng
lâu gây ra những hậu quả cực kì tai hại cho dân tộc ta. Nó gây ra những cuộc nội
chiến tàn khốc, giết hại nhiều triệu đồng bào, phân hóa nội lực dân tộc khủng
khiếp, luồn cúi và lệ thuộc phương Bắc. Vì thế sau gần một thế kỉ, nhưng VN vẫn
là một nước tụt hậu về kinh tế, giáo dục, khoa học và kĩ thuật; nhân dân vẫn bị
đàn áp và tước đoạt nhân quyền, đa số phải chịu cuộc sống đói rách lầm than! Áp
dụng VĂN HÓA CHÍNH TRỊ này ở VN suốt 80 năm qua đã cản trở nhân dân ta bỏ lỡ
nhiều cơ hội vàng rất tốt để đổi đời!
VĂN
HÓA Marx-Lenin độc tài đã được HCM du nhập một cách vô ý thức và vô trách nhiệm vào VN gần một thế kỉ qua
và được triển khai rất tàn bạo ở VN. Bản chất của VĂN HÓA CHÍNH TRỊ này là lừa
đảo, đàn áp, xu nịnh, thần thánh hóa lãnh tụ và ru ngủ nhân dân. Nó hoàn toàn
đi ngược với trào lưu hiện nay của nhân loại. VĂN HÓA Marx-Lenin dựa trên độc
tài, bạo lực và dối trá để thực hiện chế độ toàn trị. Vì thế các thủ đoạn đàn
áp, mua chuộc nhằm mục tiêu ru ngủ và làm ngu dân là sách học thuộc lòng cho
các đảng viên CS đã đánh mất lòng tự trọng!
Sau
gần 80 năm cai trị độc tài của ĐCS, nhưng VN vẫn là một nước chậm tiến tụt hậu.
Tuy chế độ đã cố tình sửa lại cách tính theo cách tô hồng, nhưng lợi tức đầu
người hàng năm hiện nay mới là 3.700 USD, chỉ xấp xỉ bằng 1/9 của Nam Hàn và Đài loan. Nhưng Nguyễn Phú Trọng
lại cố tình giả dối và kiêu ngạo hão, nói là „Chưa bao giờ đất nước ta có cơ đồ,
vị thế, uy tín như ngày hôm nay!“ Giữa lúc nhiều người đấu tranh dân chủ trong
các giới trí thức, nhà báo, văn nghệ sĩ , thanh niên và phụ nữ bị hành hạ, giam
giữ, nhưng Nguyễn Phú Trọng vỗ ngực tự
khen là, dưới thời đại cầm quyền của ông „VN dân chủ đến thế là cùng!“ Hiện nay
giữa lúc triều đình đỏ đang rơi vào đại khủng hoảng, khiến Nguyễn Phú Trọng phải
dùng „thủ đoạn hạ Chủ trảm Tướng“ thì
ông lại hô hoán „tiền hô, hậu ủng“!
Chọn
ý thức hệ sai lầm, áp dụng phương pháp cai trị độc tài, bạo lực, luật pháp nằm
trong tay những kẻ có quyền và có tiền. Vì thế tham quyền và tham tiền càng
bùng nổ bất trị. Suy thoái đạo đức của người cầm quyền là nguy hiểm nhất. Văn
hóa làm người bị mất là mất hết!
Suốt
trên nửa thế kỉ có dịp theo dõi liên tục, nghiêm túc tìm hiểu cách vận hành của
chế độ toàn trị CSVN từ năm này sang năm khác trong các lãnh vực. Ở bên Đức có
một hệ thống bác sĩ tư. Các nhà y học chuyên môn này theo dõi sức khỏe từ cha mẹ
tới con cái các gia đình tới khám bệnh thường xuyên nhiều năm. Nên các bác sĩ
này không chỉ biết rõ tình trạng sức khỏe của từng người trong các gia đình này
đang còn tốt, hay mắc các bệnh hiểm nghèo và tương lai sức khỏe của họ ra sao,
mà còn hiểu cả thái độ, tâm lí của các thành viên trong các gia đình này nữa.
Cách
nghiêm cứu, tìm hiểu về chế độ toàn trị của CSVN trên nửa thế kỉ qua của chúng
tôi cũng tương tự như bác sĩ theo dõi sức khỏe của các gia đình.
Cho
nên chúng tôi đã rút được kết luận: Tại sao chế độ này đang đi vào ngõ cụt và
rơi vào tử điểm: Gần 100 năm ra đời và gần 80 năm cầm quyền một phần rồi toàn
VN. Nhưng chế độ CS toàn trị không dựng lên được mẫu con người XHCN, trong đó mọi
người vì mình, mình vì mọi người, hưởng theo nhu cầu, lao động theo khả năng.
Như HCM từng nói, muốn xây dựng XHCN thì phải có những con người XHCN! Nay sau gần 80 năm nó vẫn trước sau chỉ như một
giấc mơ, một huyền thoại!
Thực
tế ở VN hiện nay là một xã hội: Tổng bí thư thì tham quyền, lừa đảo; các ủy
viên Bộ chính trị, Ủy viên trung ương người thì tham nhũng, kẻ tham quyền, nịnh
trên nạt dưới, sống giả đạo đức, bất tài, vô lương tâm, đàn áp những người khác
chính kiến, coi nhân dân rẻ rúng như thời phong kiến trước đây! (Tập II,
Chương 9, kết quả thực tiễn trên 30 năm „Đổi mới“, Chương Kết và Những điều nên
nhớ, nên tránh và nên làm!, tr. 177-306)
Tục
ngữ có câu, một bác sĩ trị bệnh sai có thể làm chết một người. Nhưng một chính
trị gia áp dụng văn hóa cai trị sai lầm thì có thể giết cả dân tộc!
Thưa
tất cả quí vị, các thân hữu hiện diện hôm nay.
Đất
nước ta còn đang rất điêu linh, nhân dân ta còn đang bị đàn áp. Nguyên nhân
chính trước mắt là, chế độ độc tài toàn trị và những người cầm đầu vẫn còn
ngang ngược, kiêu mạo, mù quáng và cực kì vô đạo đức rập khuôn theo ý thức hệ
Marx-Lenin hoàn toàn sai lầm, tàn bạo và đã phá sản!
Cho
nên nhiệm vụ chung và cao cả của chúng ta là phải nối tiếp cuộc tranh đấu để
làm sao giành tự do, dân chủ, hạnh phúc thực sự cho nhân dân ta; đồng thời bảo
vệ độc lập và toàn vẹn lãnh thổ. Phải biết nỗ lực dùng sức mạnh của chính mình
và biết tìm sự hỗ trợ của các nước dân chủ tiến bộ!
Chúng
tôi rất mong rằng, các vị cao tuổi nhiều kinh nghiệm đấu tranh, các người trẻ
hôm nay nhiều nhiệt huyết và tự tin sẽ sáng suốt cùng nhau và cùng với toàn dân
VN từ Nam chí Bắc và cả các cộng đồng người Việt ở nước ngoài, tìm ra những
cách đấu tranh khôn ngoan để quyết tâm đồng lòng tiếp tục đưa cuộc đấu tranh
chính nghĩa của dân tộc ta nhất định đến
thành công!
Xin
thành thực cám ơn và trân trọng kính chào!
Ghi
chú:
*Hai
tập sách bằng tiếng Đức của cùng tác giả: Luận án Tiến sĩ Chính trị học: Die
Vietnampolitik der USA – Von der Johnson- zur Nixon-Kissinger Doktrin. Oder :
Die Neuorientierung der amerikanischen Außenpolitik (Chính sách Việt Nam của
Hoa kì từ học thuyết Johnson tới chủ thuyết Nixon-Kissinger. Hay sự thay đổi chính
sách đối ngoại của Mĩ). Xuất bản 1978, 540 trang.
Die
politische Entwicklung in Gesamtvietnam 1975 bis 1982: Anspruch und
Wirklichkeit (Tình hình phát triển chính
trị trên toàn Việt Nam từ 1975- 1982: Tham vọng và thực tế !) Xuất bản 1987,
271 trang.
No comments:
Post a Comment