THÁNG TƯ NGHẸN NGÀO
Ngô Đức Diễm
Ba mươi tháng tư mặt trời cháy đỏ
Trăng
vàng chết
lịm dưới đáy oan khiên
Núi sông
tức tưởi uất hận ngút ngàn
Thế giới quay lưng trời cao ngoảnh mặt
Ba
mươi năm dài chinh y lấm đất
Gươm trần sáng quắc mũi súng còn thơm
Hùng
khí ngất cao đạn đã lên nòng
Phút
chốc
chí trai tan theo mây khói
Ai
đem núi sông hiến dâng thổ phỉ
Cúi
mặt đầu hàng lang sói ma vương
Nhận chìm đất nước xuống đáy nghiệt oan
Nướng con dân Việt trên giàn thiêu đỏ
Người
người ra đi lao vào biển
cả
Đem treo mạng
sống trên ngọn
chỉ mành
Bàn tay hải
tặc nanh vuốt
hôi tanh
Thân em trinh bạch
nhũn mềm xác lá
Người đành ở
lại ngục
tù đày đọa
Tù lớn
tù nhỏ địa
ngục trần
gian
Tinh hoa đất
nước rừng
thẳm vùi chôn
Biệt
phủ ngai vàng thú hoang ngạo
nghễ
Nửa thế
kỷ qua còn nguyên máu lệ
Lòng mẹ
Việt Nam nức
nở từng
đêm
Thương
con đọa đày trên chính quê hương
Nhớ
đàn con xa quê người lưu lạc
Bao giờ trăm
con quy về xã tắc
Hùng khí Lạc
Hồng chất
ngất trời
Nam
Búa liềm
cờ máu trả
lại diêm vương
Non sông bừng
dậy Sài Gòn trở
giấc
Ta dìu
em vạn nẻo
đường
đất nước
Tìm vá khâu từng
mảnh vụn
đau thương
Đông Hải
Trường Sơn
nghẹn ngào khói hương
Phất
ngọn cờ
vàng Việt Nam ngạo
nghễ
Ngô Đức Diễm
No comments:
Post a Comment