ĐỘC LẬP CÓ RỒI, TỰ DO ĐÂU ?Phạm Trần
(09/024)
Một bài bình luận của báo Chính phủ CSVN hôm 2/9/2024 viết :” Trải qua bao thăng trầm của lịch sử, đến nay
chúng ta ngày càng có cơ sở vững chắc để khẳng định sự thật chúng ta đã trở
thành nước tự do độc lập, người dân ngày càng ấm no hạnh phúc…”
Những lời tự khoe nhân dịp kỷ niệm 79 năm (1945-2024) được gọi là “Tuyên
ngôn độc lập” của ông Hồ Chí Minh chỉ nói được một phần sự thật, đó là Việt Nam
đã có độc lập. Nhưng “tự do” và “ấm no hạnh phúc” vẫn còn xa vời.
Bằng chứng là mọi thứ ở Việt Nam đều do đảng kiểm soát và chỉ đạo nên
chính sách “xin cho” là nhất quán trong mọi lĩnh vực.
TỰ DO ĐÂU ?
Trong lĩnh vực “tự do”, hai quyền “tự do ngôn luận-báo chí” và “tự do lập
hội”được dành riêng cho các tổ chức và cơ quan của Chính phủ, Doanh nghiệp do nhà nước kiểm soát. Nhà nước độc quyền
thông tin và tuyên truyền. Người dân chỉ có quyền “được thông tin” từ nhà nước
mà không có quyền thực hành thông tin theo ý muốn.
Đảng chính trị đối lập bị tuyệt đối cấm. Mọi manh nha thành lập đảng đều
bị Công an ngăn chặn. Đảng cầm quyền chống phân chia quyền lực. Mọi hành vi bất
bình, phản đối đều bị đàn áp thẳng tay.
Ngay cả đến quyền “tự do tín ngường, tôn giáo” cũng do nhà nước kiểm
soát. Các tổ chức Tôn giáo không do nhà nước thành lập, hoặc ảnh hưởng đều bị
làm khó khăn hoặc cấm hoạt động.
Bằng chứng này đã xẩy ra đối với đồng bào Hmong trên Cao nguyên miền bắc Việt
Nam, và Dân tộc vùng Tây nguyên. Khối Phật giáo Việt Nam thống nhất (Ấn Quang)
của miền Nam Việt Nam thời Cộng hòa trước 1975 đã bị đàn áp dẹp tan là một bằng
chứng.
Ngay trong lĩnh vực Giáo dục, Nhà nước cũng buộc học sinh, sinh viên phải
học môn Chủ nghĩa Cộng sản Mác-Lênin-tư tưởng Hồ Chí Minh, và chính sách cai
trị độc tôn của đảng. Đảng cũng đã dành những ưu tiên nhập học cho học sinh “con
cái đảng viên”.
Những hạn chế tự do này là nguyên nhân xẩy ra tình trạng “tự diễn biến”, “tự chuyển
hóa”, song song với “quốc nạn tham nhũng” trong cán bộ, đảng viên.
Nguyên nhân của 3 “chứng bệnh” này là do cán bộ, đảng viên không còn tin
vào hiệu lực và sức mạnh của Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư
tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh.
Người dân cũng dã nhìn ra những sai lầm của đảng sau 30 năm chiến tranh
huynh đệ tương tàn (1945-1975) làm tan hoang đất nước và gây thương vong cho
trên 3 triệu người dân và thanh niên tuấn tú.
Ngoài ra, đảng CSVN cũng phải chịu trách nhiệm về số từ 100 ngàn đến 200
ngàn người Việt chết trên đường vượt biển tìm tự do, sau khi quân Cộng sản
chiếm miền Nam Việt Nam năm 1975.
Quan trọng hơn là tình trạng “mất đoàn kết dân tộc” và “chia rẽ vùng
miền” do đảng CSVN gây ra từ sau 1975 đã khoét sâu hận thù hơn bao giờ hết giữa
“kẻ chiến thắng” và “người dân bị trị”.
Tình trạng kỳ thị Nam-Bắc, bằng mặt mà không bằng lòng giữa những kẻ
“kêu ngạo Cộng sản” và dân thất trận miền Nam vẫn tồn tại sau 30 năm, dù đảng
cầm quyền không thừa nhận.
Đó là lý do của trên 5 triệu người Việt Nam đã bỏ nước ra đi tị nạn khắp nơi trên Thế giới.
Và đó cũng là đầu mối tại sao người Việt tị nạn gọi ngày 30/4 hàng năm là
“tháng Tư den”, hay “ngày Quốc hận”.
ẤM NO-HẠNH PHÚC
Đảng cũng khoe đã đem lại “cơm no áo ấm và hạnh phúc” cho ngưới dân từ
khi giành được độc lập, nhưng tại sao chỉ sau ngày ký Hiệp định Geneve chia đôi
đất nước 20/07/1954, đã có hơn 1 triệu ngườ dân miến Bắc di cư vào sống đời tự
do ở miền Nam ?
Lý do vì họ không muốn sống
dưới quyền cai trị sắt máu của đảng.
Bằng chứng này được xác nhận trong Cuộc Cải cách ruộng đât ở niền Bắc trong
thời gian 1953-1955. Khoảng 200l ngàn người vô tội đã bị giết trong cuộc “cải
cách đẫm máu” này. Có ước tính số người bị giết oan lên đến 500 ngàn.
Nạn nhân nổi tiếng bị giết
oan là bà Nguyễn Thị Năm (1906
– 9 tháng 7 năm 1953,
quê ở Làng Bưởi, ngoại thành Hà Nội, là một địa chủ có công đóng góp tài sản cho
Việt Minh trong kháng chiến chống Pháp. Bà
nguyên là Hội trưởng Hội Liên hiệp phụ nữ Việt
Nam tỉnh Thái Nguyên. Trong cuộc Cải cách
ruộng đất, bà bị nông dân địa phương đấu tố là địa chủ gian ác và bị
xử bắn.
Bà còn được gọi là Cát Hanh Long vì đây là tên một hiệu buôn do
bà làm chủ ở Hải Phòng.
Nhiều cán bộ cách mạng, nhiều đơn vị bộ đội thường
tá túc trong đồn điền của bà. Bà Nguyễn Thị Năm cũng từng nuôi ăn,
giúp đỡ nhiều cán bộ Việt Minh sau
này giữ những cương vị quan trọng như Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt , Lê Đức Thọ, Phạm Văn Đồng, Hoàng Hữu Nhân, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh, Hoàng Tùng, Vũ Quốc Uy, Hoàng Thế Thiện, Lê Thanh Nghị...” (theo Bách khoa Toàn thư mở)
Theo lời
kể, ông Hồ Chí Minh biết rõ chuyện đau thương này nhưng “không can thiệp cứu
mạng bà Năm”.
Như vậy, có phải là đảng đã
“ăn cháo đá bát” không ? Người dân đâu có hạnh phúc dưới quyền cai trị hà khắc sai lầm của đảng ông Hồ. Và mặc dù nhân dân
đã thóat vòng nô lệ của thực dân Pháp, nhưng lại bị tròng vào cổ chiếc xích
“độc tài Cộng sản” cay nghiệt hơn.
Ngày nay, 79 năm sau 1945,
lời nói “không gì quý hơn độc lập, tự do”
của Hồ Chí Minh chỉ đúng một nửa. Không ai phủ nhận Việt Nam đã có “độc lập”,
nhưng “tự do” cho mọi người thì không. Quyền tự do chỉ dành cho đảng viên và
những ai chịu phục tùng lãnh đạo.
Công bằng và Dân chủ cũng
không dành cho mọi người. Đảng nắm hết để chia chác cho người thân, phe cánh.
Quyền ứng cử và bầu cử cũng do đảng quyết định, thông qua Tổ chức ngoại vi của
đảng lả Mặt trận Tổ quốc.
Tất cả các cuộc bầu cử Hội
đồng Nhân dân và Quôc hội phải được “hiệp thông” giữa các Tổ chức, hội doàn và
Mặt trận Tổ quốc. Tiêu chuẩn hàng đầu của các ứng viên là có lập trường chính
trị vững vàng, phải tuyết đối trung thành và kiên định Chủ nghĩa Mác-Lênin và
tư tưởng Cộng sản Hố Chí Minh.
Thậm chí ngay trong học
đường, các tổ chức sinh viên và học sinh cũng do Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ
Chí Minh nắm giữ và điều hành để đào tạo
các “hạt giống đỏ” hậu duệ cho đảng.
KINH TẾ PHỤC VỤ AI ?
Trên lĩnh vực kinh tế, Việt
Nam Cộng sản thi hành chính sách gọi là “Kinh
tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”. Đó là “một nền kinh tế thị trường nhiều
thành phần, trong đó nhà nước giữ vai trò chủ đạo và có trách nhiệm định hướng
nền kinh tế, với mục tiêu dài hạn là xây dựng chủ nghĩa xã hội.”
Bách khoa Toàn thư mở viết:”Kinh
tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa là sản phẩm của thời kỳ Đổi Mới (1986) , thay thế nền kinh tế kế hoạch (bao cấp thời Sô viết) bằng nền kinh tế hỗn hợp hoạt động theo cơ chế thị trường. Những
thay đổi này giúp Việt Nam hội nhập với nền kinh tế toàn cầu. Cụm từ "định
hướng xã hội chủ nghĩa" mang ý nghĩa là Việt Nam chưa đạt đến chủ nghĩa xã
hội mà đang trong giai đoạn xây dựng nền tảng cho một hệ thống xã hội chủ nghĩa
trong tương lai. Mô hình kinh tế này khá tương đồng với mô hình kinh tế thị
trường xã hội chủ nghĩa (socialist market economy) của Đảng Cộng sản Trung Quốc,
trong đó các mô hình kinh tế tập thể, nhà nước, tư nhân cùng tồn tại, và khu
vực nhà nước giữ vai trò chủ đạo.” của nhà nước”.
Đây chính là chủ trương “mở
cửa có kiểm soát” do Nhà nước chỉ đạo. Quyết định này đã giúp đời sống người
dân dể thở hơn. Bằng chứng do Qũy tiền tệ Quốc tế (International Money Fund,
IMF) công bố hồi tháng 5/2024, theo đó lợi tức đầu người Việt Nam là 4,620 Mỹ
kim/năm, trên Phi Luật Tân, Lào, Cao Miên, Miến Điện và Timor-Leste, nhưng cách
xa Tân Gia Ba, 88,450 Dollars.
Lợi tức của người Việt Nam
tăng phần chính là nhờ đầu tư của nước ngoài. Theo thông tin từ Cục Đầu tư nước ngoài (Bộ Kế hoạch và Đầu tư) cho biết: “ Bốn (4) tháng đầu năm 2024, thu hút vốn đầu
tư nước ngoài (FDI) vào Việt Nam đạt hơn 9,27 tỷ USD, tăng 4,5% so cùng kỳ năm
2023.
Đây là mức tăng ấn tượng vì 4 tháng năm 2023, tổng vốn đầu tư nước ngoài
vào Việt Nam giảm 17,9% so cùng kỳ năm 2022.” (báo
Nhân Dân, ngày 02/09/2024)
Tuy nhiên, con người không
chỉ sống bằng cơm áo mà còn cần có đời sống tinh thần thoải mái, phải có tự do
và quyền tự quyết định thể chế chính trị cho mình.
Hiện tại, Việt Nam Cộng sản
không chấp nhận các quyên tự do ngôn luận-báo chí, lập hội và biểu tình. Đảng
Cộng sản cũng bác yêu cầu có đảng chính trị đối lập, và không chấp nhận quyên
bầu cử và ứng cử tự do của công dân. Người dân cũng không có quyền “từ chối di
bầu”, mặc dù đảng “không cấm” dân “tự ý” ứng cử, nhưng “phải được Mặt trận Tổ
quốc đồng ý”. Những ứng cử viên loại này, thông thường là thất cử. Chuyện này
đã xẩy ra cho ứng cử viên Lê Kiên Thành, con trai nguyên Tổng Bí thư đảng Lê
Duẩn, trong cuộc bầu cử Quốc hội khóa VIII (1987-1992).
Như vậy rõ ràng đời sống
chính trị và tự do chỉ dành độc quyền cho đảng. Nhân dân, những người lam lũ
đầu tắt mặt tối kiếm tiền nuôi đảng chỉ được “ăn bã mía” . -/-
Phạm Trần
No comments:
Post a Comment