Tuesday, September 24, 2024

Buồn cho hy vọng
Đỗ Hoàng Diệu
24-9-2024
Tiengdan

Cứ mỗi lần lãnh đạo đảng, nhà nước đi Mỹ hoặc tổng thống Mỹ đến Việt Nam là nhiều người lại rộn rã hy vọng. Nào sang trang, nào thay đổi cơ đồ, nào bình minh hé rạng… Hy vọng cũng tốt thôi, đáng yêu nữa, nhưng sự hy vọng đó làm tôi buồn. Buồn cho hy vọng.

Chuyến đi của ông Tô Lâm sang Mỹ, cuộc gặp ông Biden ngày mai là nghi thức ngoại giao thông thường. Chắc mấy chục nguyên thủ quốc gia đến Mỹ dự lễ Liên hợp quốc sẽ tới chào Biden, không chỉ mình chủ tịch nước Việt Nam. Không có chuyện gì lớn cả. Chuyến sang Cuba của ông mới là chuyến thăm chính thức.

Cũng cứ vào những chuyến thăm này là các bài phát biểu rồi báo chí rồi các status trên Facebook lại nhắc đến chuyện những năm 1940, ông Hồ đã nhiều lần gửi thư cho tổng thống Mỹ với mong muốn kết bạn nắm tay. Và rằng, nếu lúc đó tổng thống Mỹ đã xòe bàn tay thì lịch sử giờ đã khác.

Tôi thì chưa bao giờ và không bao giờ nghĩ vậy. Ông Hồ là người trung thành với chủ nghĩa Mác – Lê, mặt trời chân lý đã chói qua tim ông, đã găm vào tim ông, ở đó bất diệt, ngay cả khi ông từ giã cõi đời. Ông Hồ là người mưu lược, là chính trị gia vô cùng khôn khéo, những bức thư đó chỉ là một nước cờ mà thôi.

Cũng vậy, người anh Trung Quốc to đùng cộng sản còn đó, sẽ không bao giờ có chuyện người em rẽ hướng khác, trừ khi phép màu xảy ra. Sao mọi người không hiểu chân lý ấy nhỉ, tôi lấy làm lạ quá.

Nhưng nói thật, đã từ lâu, dân Mỹ có quan tâm gì đến Việt Nam nữa đâu, nếu có thì lại gì đó gắn với chiến tranh. Sơ sơ chắc 65% người Mỹ không biết rằng Việt Nam vẫn còn là nước cộng sản. Ngay cả biên tập viên một nhà xuất bản đại học, tức là người tạm cho là đọc nhiều, biết nhiều mà cũng ngạc nhiên khi tôi bảo, Việt Nam xinh đẹp chúng tôi chỉ có một đảng lãnh đạo toàn diện.

Chiều nay ông Tô Lâm có buổi nói chuyện tại Đại học danh tiếng Columbia. Quần áo, giày tất, tóc tai của ông khá ổn, ổn hơn người tiền nhiệm nhiều lần. Gương mặt và nụ cười ông trông rất hiền, hiền đến ngây thơ. Ngay cả vẻ mặt trong lúc ăn thịt bò dát vàng cũng hiền. Các phát ngôn của ông chừng mực, không lên gân quá cứng.

Đáng trách hôm nay là sự chuẩn bị lộ liễu, thái quá của những người tổ chức sự kiện ở Columbia. Có vẻ ông Tô Lâm đã biết trước các câu hỏi của chủ tọa Lien Hang Nguyen. Cũng không sao. Nhưng cẩn thận đến mức tất cả các cháu sinh viên người Việt được phép đặt câu hỏi đều là du học sinh từ miền Bắc thì… Đã không có giọng Mỹ gốc miền Nam nào lơ lớ cất lên chào bác Tô Lâm, ngoài giọng giáo sư chủ tọa, trưởng ban tổ chức Lien Hang Nguyen.

No comments:

Post a Comment