Wednesday, November 20, 2024

Võ Khánh Tuyên - Một người đi...người Hà Nội khóc thương
mercredi 20 novembre 2024
Thuymy


Tối 18/11/2024, Đài Truyền hình Kỹ thuật Số VTC kết hợp cùng một trung tâm tổ chức đêm chung kết Giọng ca vàng Boléro 2024 ngay tại Thủ Đô Hà Nội.

Kết quả cuối cùng: Quán quân cuộc thi là cô giáo dạy Âm nhạc đến từ Hà Nội Quỳnh Hà đã đoạt giải với nhạc phẩm Một Người Đi của Nhạc sĩ Mai Châu, sáng tác tại Saigon năm 1967.

Trong phần dự thi của Cô giáo Quỳnh Hà, có diễn viên múa minh họa mặc quân phục Giải Phóng Quân, trong khi nguyên mẫu của Một Người Đi hoàn toàn ngược lại.

Một Người Đi ban đầu là một thi phẩm mang tên "Tiễn một người đi" do Mai Châu - khi đó đang là sinh viên Dược khoa Năm 3 Saigon - sáng tác khi người bạn thân từ thuở nhỏ là Chuẩn úy Tiểu đoàn 31 Biệt Động Quân Nguyễn Ngọc Lân tử trận tại chiến trường Bình Long ngày 27-10-1967. Ở tuổi 24 trẻ măng!

Chuẩn úy Biệt Động Quân Nguyễn Ngọc Lân trong một lần trợ y cho toán Quân Y cứu đồng đội đã bị trọng thương sau ót và hy sinh. Do mẹ anh ở xa, tận Sóc Trăng và lớn tuổi nên Mai Châu đã thay mặt đi nhận xác bạn, đưa tiễn, chôn cất và lập mộ.

Lúc đi sau xe tang tiễn bạn về nơi an nghỉ sau cùng, trời mưa lất phất, Mai Châu đầy cảm xúc : ”Tôi tiễn anh lên đường, chiều hôm nay mưa buồn lắm, mưa thấm ướt vai gầy, mưa giá buốt con tim…”.

Bài thơ Tiễn một người đi ban đầu được phổ biến trong Tiểu Đoàn, rồi Liên Đoàn, rồi ra dân chúng, trở thành nổi tiếng, không kém gì bài thơ “Đồi Tím Hoa Sim” của Hữu Loan ngày xưa. Sau một thời gian sửa soạn, với sự phụ giúp của một số bạn bè thân thiết, Mai Châu đã lấy bài thơ phổ vào nhạc, tạo nên ca khúc “Một Người Đi”.

Từ đó về sau, nhạc phẩm Một Người Đi được rất nhiều ca sĩ nổi tiếng biểu diễn, và sống trong lòng dân chúng suốt gần 60 năm qua.

Hiện mộ phần của Thiếu úy Biệt động quân Nguyễn Ngọc Lân ở quê nhà Sóc Trăng.

Tác giả Mai Châu là chồng của nữ ca sĩ Hoàng Oanh, hiện đang định cư tại Hoa Kỳ.

Bài thơ TIỄN MỘT NGƯỜI ĐI (Mai Châu)

Tôi tiễn đưa anh

Người lính chiến Biệt Động Quân

Lên đường đáo nhậm đơn vị

Miền đất đỏ khô cằn, sỏi đá

            Đất Bình Long!

            Trời Sài Gòn

            Mưa thu rơi nhiều lắm

            Thấm ướt áo anh, màu áo hoa rừng người lính chiến

            Ướt áo tôi, màu áo trắng sinh viên

Tôi và anh

Học chung trường từ thuở nhỏ

Quê nhà mình cùng chung một giòng sông

Màu phù sa đất đỏ

Giòng sữa Mẹ Cửu Long

Nuôi mình lớn lên trong tình thương Đất Mẹ.

            Trời mưa lạnh,

            Cơn mưa rào của cảnh biệt ly

            Đôi mắt anh thật buồn, sâu thăm thẳm

“           Mày đừng buồn nhớ viết thư thăm Vân!”

            Người yêu anh đó, người yêu anh bé nhỏ

            Hứa thương anh trọn đời ….

Phi cơ cất cánh, hai đứa vẫy tay

Mắt tôi cay, vì mưa rơi vào mắt

Má tôi ướt, vì gió lạnh mùa thu

Anh đi nhé vì giòng sông của Mẹ

Bảo vệ quê hương khỏi giặc thù.

            Hai tuần lễ sau,

            Một điện thơ từ Tiểu Đoàn 31

            Rất lấy làm đau đớn báo tin buồn

            Thiếu Úy Nguyễn Ngọc Lân đã hy sinh vì Tổ Quốc!!

Nước mắt tôi nhạt nhòa…

Anh nằm đây, gương mặt thật hiền hòa

Như đang ngủ

Phải, anh đã chìm vào một giấc ngủ thiên thu

Viên đạn sau đầu, đã đưa tên anh vào lịch sử

            Vân bật khóc, phải đây là sự thật?

            Tay run run, nàng nhẹ vuốt mắt anh.

            Đọc thơ anh nhiều lần ngày hôm trước

            Vừa gởi về anh một lá thư xanh

Nhưng bây giờ âm dương chia đôi ngả

Anh đang nằm đó, nước mắt em rơi

Anh cứ ngủ, em ru anh an giấc

Em đã hứa sẽ thương anh trọn đời

Người yêu anh bé nhỏ, sẽ yêu anh trọn đời …

            Vân và tôi đưa anh trở về lòng đất Mẹ

            Đất Sóc Trăng nhuộm đỏ,

            Từ giòng máu anh, hay tự đất phù sa?

            Mẹ anh già, đôi mắt khóc mù lòa

            Tóc mẹ bạc thêm từ tin anh chết

            Lá vàng còn đó, lá xanh rụng rồi!

Lá vàng ngồi khóc lá xanh

Con ơi sao nỡ, sao đành bỏ đi

Mẹ cha có tội tình chi

Cho con chết trước, thay vì mẹ cha

            Cha con với mẹ đã già

            Sao con lại để cả nhà chịu tang

            Lá xanh rụng trước lá vàng

            Nước sông chảy ngược bao hàng lệ tuôn

Bây giờ con đã về nguồn

Thôi con an nghỉ, quê hương an bình

Chiến chinh, chinh chiến điêu linh

Thương anh lính chiến hy sinh cuộc đời

Đọc kinh lạy Đức Chúa Trời

Xin thương phù giúp những người chiến binh.”

Lời bài hát MỘT NGƯỜI ĐI (Mai Châu)

Tôi tiễn anh lên đường trời hôm nay mưa nhiều…lắm…

Mưa thấm ướt vai gầy, mưa giá buốt con tim

Mình cầm tay nhau chưa nói hết một câu

Thôi đừng buồn anh nhé, tiếng còi đã ngân dài.

            Chinh nhân ơi! Xin anh chớ buồn

            Chinh nhân ơi! Xin anh chớ buồn

            Người yêu anh còn đó, người yêu anh bé nhỏ

            Hứa thương anh trọn đời.

Thức trắng đêm qua

Hai đứa chúng mình chưa vơi hết tâm tư

Ta kể nhau nghe những vui buồn ấu thơ.

Đếm lá thu rơi, mười bốn thu tàn tôi đã biết tên anh

Nay cách xa rồi, anh khoác chinh y

Tôi còn ở lại đưa tiễn một người đi.

            Tôi đứng trông theo đoàn tàu đi xa xa thành phố

            Tôi thấy dáng anh buồn, đôi mắt nhớ xa xăm

            Vì ngàn yêu thương, anh xếp bút mực xanh

            Băng mình vào sương gió

            Sống trọn kiếp trai hùng.

Chinh nhân ơi! Khi anh trở về

Chinh nhân ơi! Khi anh trở về

Người yêu ra mừng đón

Người yêu anh bé nhỏ sẽ thương anh trọn đời!

VÕ KHÁNH TUYÊN 20.11.2024

No comments:

Post a Comment